Trang

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Gửi ông nội

Khi viết những dòng cảm xúc này, mình rất băn khoăn không biết dùng tiếng Anh hay tiếng Việt để viết. Cuối cùng đã chọn tiếng Việt.
Chiều nay, đi làm được về sớm, mềnh dành chút thời gian đi dạo quanh nhà. Trời đang mưa, những dòng cảm xúc về ông nội cứ dâng trào lên. Vui có, buồn có, ân hận cũng có. Hồi còn bé, mình là một đứa trẻ rất hư đốn, luôn khóc nhè, chửi láo, ăn vạ, không chịu nghe lời người lớn. Vì mình là cháu nội đích tôn đầu tiên của ông nên mọi người ai cũng quý,và chiều chuộng. Càng được quý thì mình càng hư đốn. Chưa bao giờ mình biết nghe lời ông nội lấy một câu, mỗi lần ông nói gì mình toàn chạy đi nơi khác. Khi trưởng thành, suy nghĩ cũng có lớn lên một chút nhưng mình vẫn không từ bỏ được cái bản tính ương ạnh, ông nói gì cũng không nghe, lúc nào cũng nghĩ mình giỏi, mình hơn người nên không hay nghe lời ông. Mình thấy ân hận quá. Biết trước là đời người ngắn ngủi mà vẫn không biết quan tâm chăm sóc tốt tới ông. Không bao giờ có giá như thế này giá như thế nọ. Chỉ mong ông ở suối vàng hãy tha thứ cho cháu.
Trời đang tối dần, mưa càng to hơn, không giống như mọi lần, cứ thấy trời mưa là chạy vì sợ ướt quần áo, sợ ốm, mình đã quyết định sẽ tắm mưa. Không hiểu sao hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi. Nhớ những ngày cùng ông đi mò trai, bắt ốc trên sông. Cứ mỗi lần nước sông cạn, hai ông cháu lại cùng nhau cầm chậu, cầm bao tải ra sông mò trai, bắt ốc về cải thiện bữa ăn.Mỗi lần bắt được những con trai to, mẹ thường bắt riêng để nấu cháo trai, ông rất thích ăn cháo trai, vì răng ông đã rụng gần hết. Biết cháu là một đứa thích nấu nướng, mỗi lần mình học được món gì lạ : ốc bươu vàng xào chuối, ốc xên xào chuối… ông nội luôn là thực khách đầu tiên của mình. Biết ông thích ăn cháo, những ngày được nghỉ, mình với ông thường nấu một nồi cháo hành to đùng, hai ông cháu đánh bay cả nồi. Ông rất quý con, quý cháu, biết cháu thích câu cá ông đi tìm bằng được cây tre dài thẳng đẹp để làm cần câu cho cháu. Những buổi chiều nắng gay gắt, hai ông cháu ngồi dưới gốc cây chuối câu cá, thậm chí chẳng câu được con gì về. Mẹ thường mắng đùa mình là mày chỉ câu cá trong nồi.

Hồi còn trẻ, ông thường làm trong tổ thủy nông của xã, khi về già ông vẫn thường đi chân đất,vác cuốc ra đồng tháo nước cho những ruộng khô nước. Mọi người bảo ông, ông già rồi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhưng ông nói, ở nhà nóng không chịu được ra ngoài đồng cho mát. 
Hồi bé mình toàn ngủ cùng ông nội, mình còn nhớ nhà nuôi một con mèo, mình thường ôm mèo ngủ cùng 2 ông cháu. Chẳng hiểu sao cả hai ông cháu đều rất quý mèo, không biết đó có phải là lý do ông nội lấy bà nội không vì bà nội tuổi mèo. 
Quá nhiều kỷ niệm về ông nội cứ trào dâng trong mình, thương ông nhiều lắm nước mắt cứ tuôn rơi khi viết những dòng hồi ký về ông. Cả đời tiết kiệm vì con vì cháu, đến cả khi ông sắp rời xa cõi đời, ông không muốn để con cháu phải chăm sóc mình sớm hôm. Đến cả một lời dặn dò con cái hay gặp mặt cháu con trước khi ra đi, ông đau nhưng ông không nói. Ông chuẩn bị sẵn tiền cho con cháu để khi ông mất con cháu không phải lo mua quan tài cho ông, thậm chí ông còn ghi lại từng người biếu tiền ông ra một cuốn sổ nhỏ. Ông nội thật vĩ đại quá, vậy mà mình lại mà một đứa cháu đích tôn chẳng ra gì. Cháu thấy hối hận vì trước đây cháu đã cư xử không đúng với ông. Ông ở dưới suối vàng hãy tha thứ cho cháu...
Cháu xin lỗi vì ra mình quá kém cỏi,ra trường đi làm rồi mà vẫn chưa có cơ hội báo hiếu với ông.
Ông ơi ! Ông an nghỉ nhé, cháu sẽ làm tròn bổn phận của một người cháu nội đích tôn, ngoan ngoãn hơn, và chăm lo cho từng đứa em.

Chúc ông yên giấc ngàn thu.

4 nhận xét:

  1. và giờ đứa cháu đó đã lớn và suy nghĩ ko còn như hồi nhỏ nữa, ông nội biết đc cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối

    Trả lờiXóa
  2. Mong ông yên nghỉ ngàn thu...

    Trả lờiXóa